Anh ấy đã chọn hy sinh cả thế giới vì tương lai của hòn đảo.
Khởi Đầu của Tiếng Rống
Đại địa rung chuyển. Như tiếng gầm thét từ vực sâu vạn năm. Bụi từ những bức tường vỡ vụn chưa kịp tan, thì những bóng ma khổng lồ đã ập vào tầm mắt. Một, hai… vô số Người Khổng Lồ, sát vai nhau, di chuyển như những tượng đài cổ xưa. Bước chân của họ nặng nề và đồng loạt, mỗi lần giẫm xuống lại làm nứt toạc mặt đất.
Nước biển bốc hơi dưới sức nóng thiêu đốt, bao trùm thế giới như thể đang bị nuốt chửng. Đây là "Địa Minh." Đây là khúc ca tận thế của Eren.
Những Lời Cầu Nguyện và Tuyệt Vọng
Ở những ngôi làng xa xôi, chuông lần đầu gióng lên. Người già run rẩy, ôm chặt lấy cháu mình, nước mắt làm mờ tầm nhìn. Người trẻ quỳ xuống, hướng mặt lên trời, như chờ đợi sự hồi đáp của thần linh.
"Xin hãy… tha cho chúng tôi…"
"Đây là sự trừng phạt… chúng ta đáng chết…"
Kẻ cầu nguyện, người tuyệt vọng. Họ hiểu rằng, dù là tường thành, quân đội, hay đức tin, đều không thể ngăn cản làn thủy triều đen này. Khi bóng của Người Khổng Lồ phủ lên mái nhà, khi bước chân áp sát trái tim, lần đầu tiên nhân loại cảm nhận rõ ràng đến rợn người:
—Hủy diệt đang đến gần.
Nỗi Cô Đơn của Eren
Ở phía trước đám đông Người Khổng Lồ, Eren bước đi một mình. Gió cuốn bay mái tóc, tro bụi bay lượn trước mắt. Ánh mắt anh trống rỗng, nhưng dường như có thể xuyên thấu thời gian và tương lai. Anh nhớ lại bản thân thời thiếu niên, từng hét lên với bầu trời: "Tôi muốn tự do!" Khi ấy, anh khao khát những thảo nguyên, núi non và biển cả beyond bức tường. Nhưng giờ đây, "tự do" đã trở thành cái giá phải trả bằng máu và lửa, một hiện thực tàn khốc được xây dựng từ mảnh vỡ của vô số sinh mạng.
Eren mang theo không phải kỳ vọng của cá nhân ai, mà là sự tồn vong của cả Đảo Paradis. Sự cô đơn của anh không đến từ việc không có người đồng hành, mà vì không ai có thể thấu hiểu. Ngay cả Mikasa và Armin cũng bị khóa chặt outside cánh cửa trái tim anh. Bởi con đường anh chọn注定, không ai có thể đi cùng.
Thế Giới Rung Chuyển
Thị trấn sụp đổ, bờ biển vỡ vụn, rừng cây bật gốc. Bước chân của những Người Khổng Lồ Khổng Lồ không chỉ đơn thuần là "giẫm qua" mà là "nghiền nát." Bầu trời u ám, không khí ngập mùi khét cháy.
Người ta chạy trốn trong tuyệt vọng, nhưng không thể thoát khỏi cái bóng bao trùm này. Những người lính rút gươm xông lên, chỉ để tan biến dưới bàn chân Khổng Lồ. Người mẹ che chở đứa con, chỉ để cùng nhau bị ngọn lửa nuốt chửng. Trước làn thủy triều tận thế này, nhân loại nhỏ bé như hạt bụi. Họ thậm chí còn không kịp thốt lên lời cuối cùng đã bị湮没 trong tiếng gầm.
Chủ Nghĩa Cực Đoan và Lòng Tin
Eren biết rõ mình đang làm gì. Anh hiểu rằng mỗi bước chân đi qua đồng nghĩa với vô số sinh mạng vô tội bị xóa sổ. Nhưng anh cũng hiểu rằng nếu không làm thế, người dân Đảo Paradis sẽ bị thế giới tiêu diệt vào một ngày nào đó. "Hoặc chúng ta hủy diệt thế giới, hoặc thế giới hủy diệt chúng ta." Trong sự lựa chọn tàn khốc này, anh chọn điều trước.
Đây không phải là thỏa hiệp mà là niềm tin cực đoan. Trong mắt anh, đây là cách duy nhất để đảm bảo Mikasa, Armin và người dân trên đảo được sống. Vì vậy, anh đẩy mình vào vực thẳm và đẩy cả thế giới vào hủy diệt.
Kết — Hủy Diệt và Tự Do
Đoàn quân Người Khổng Lồ vẫn tiến bước, không ngừng nghỉ. Đây là bản giao hưởng của tiếng gầm, máu và lửa. Trong khung cảnh chấn động lòng người này, sự tuyệt vọng và vật lộn của nhân loại thật微不足道. Còn hình bóng của Eren sừng sững như một tượng đài bất khả chiến bại giữa làn thủy triều tận thế.
Hủy diệt đã trở thành một dạng thức khác của tự do.
Chỉ có điều, thứ tự do này phải trả giá bằng cả thế giới.
Hãy click đọc thêm những chương hay khác, bước vào thế giới tận thế của Đại Chiến Titan.